Quê Tôi, và…Tôi
Tôi dân mũi tẹt
da vàng
Chỗ nào nắng gió
là làng quệ tôi
Đất cày sỏi đá
tím môi
Quanh năm bão
lụt nổi trôi phận người
Cố nín khóc,
ráng gượng cười
Cho câu thơ được
thảnh thơi vui đùa
Dù ngày hai buổi
sớm trưa
Chén cơm bát
cháo mãi chua chát tình
Nhạc, thơ là vị
cứu tinh
Giúp quên thế sự
nhục, vinh cuộc đời
Quê tôi mãi tận
mù khơi
Ngũ Hành Sơn
đứng giữa trời trơ gan
Nhìn xa là phố
Hội An
Nhìn gần xanh
thẳm sông Hàn mộng mơ
Ai quên được
tiếng ầu ơ
Lời ru của Mẹ
ngày thơ ấu nào ?
Ca dao xứ Quảng
vút cao
Quê hương tôi
đó, ngấm vào thịt da
Bên tê là núi
Sơn Trà
Ôm eo bãi biển
Tiên Sa rất tình
Bên ni Trường
Phan Châu Trinh
Nơi tôi nhỏ giọt
lệ tình đầu tiên
Cái thời trai
mới lớn lên
Yêu thầm nhớ
trộm một em để thờ
Yêu đắm đuối…yêu
vật vờ…
Mà đâu dám ngỏ
một lời cho cam
Ngày đêm bóp
trái tim non
Nhặt cành hoa
phượng mà lòng xót xa
Ngày qua…rồi lại
tháng qua…
Chung trường
chung lối vẫn xa nghìn trùng
Đời người được
mấy mùa xuân
Đời tôi dám được
một lần hé môi
Vẫn là một trái
tim côi
Cõng câu thơ tới
giữa giờ ra chơi
Cõng đi cõng lại
bồi hồi
Ngập ngừng cửa
lớp để rồi lại đi
Câu thơ đã nói
những gì
Mà sao tôi ngại
mỗi khi gặp nàng
Chỉ là nét chữ
ngoằn ngòeo
Tỏ tình vụng dại
lớn theo tháng ngày
Tình tôi thoắt
vơi thoắt đầy
Mỗi lần hè đến
chia tay về nhà
Biết còn được
mấy mùa hoa
Khắc tên lên gốc
phượng già nằm mơ
Tôi về cất giữ
câu thơ
Đợi mùa thu tới
chực chờ lại đưa
Tựu trường áo
lụa thu xưa ?
Ngậm ngùi nhặt
cánh hoa phai phượng hồng
Tuyền Linh
No comments:
Post a Comment