Tuyền Linh 1988
Xin Đừng Yêu Tôi
Xin đừng yêu tôi,
hỡi thuyền quyên thục nữ !
Tôi có gì đặc biệt
để người yêu ?
Tôi sinh ra trót
cay đắng trăm chiều
Thuở thơ ấu đã nếm
mùi côi cút
Đường hoa niên, ôi
gió mưa bão táp !
Chút đơn phương
xin gởi trọn về người
Mùa phượng hồng nở
thắm đượm vành môi
Tôi nhặt cánh ve
sầu chôn mắt biếc
Hồn thao thức,
nhưng lòng nào lên tiếng
Sợ heo may cuốn
mất dấu yêu đầu
Thu lại về, nhưng
thu quá xa xôi
Nhặt xác phượng mà
đau lòng sách vở
Lòng nhủ lòng, từ
đây thôi nhung nhớ
Nghĩa gì đâu
chuyện sương gió tơ trời !
Tôi vẽ vòng một vũ
trụ riêng tôi
Để trốn lánh ánh
diệu kỳ Nữ Sắc
Và từ đó, tôi đi
vào câm lặng
Xa tình trường, xa
cả sắc hương yêu
Đời của tôi cay
đắng cả trăm chiều
Đành chôn chặt mối
tơ tình hoài vọng
Em yêu dấu, hỡi
các em hiền thục !
Xin đừng yêu tôi,
sẽ khổ lụy một đời
Tôi không biết
nhìn để má em xinh
Tôi không biết
khóc cho lòng em đẹp
Tôi không mộng để
tóc ngôi rẽ sóng
Tôi không biết
cười cho hạnh phúc tròn đôi
Xin đừng yêu tôi,
tôi có gì đâu
Một mảnh hồn thơ
chẳng nên tích sự
Trời của tôi là
khoảng trời u tối
Thu của tôi là thu
thiết tha buồn
Bướm hoa vờn, lòng
bỡ ngỡ môi hôn
Em chợt đến, thơ
tôi tìm trốn mộng
Thơ khép nép thì
lòng càng dâng sóng
Sóng xô bờ, ôi làn
sóng thâm cung !
Em có nghe mạch
đất chuyển rung cùng ?
Hồn tôi đó, em cứ
tìm mà bắt
Tôi muốn yên để
tình vào câm lặng
Tôi muốn ngồi
chiêm nghiệm giấc mơ hoa
Rõ đời tôi là một
buổi xế tà
Yêu chi khổ, hỡi
thuyền quyên thục nữ !
Tuyền Linh
1988
1988
No comments:
Post a Comment